New FAMILUG

The PyMiers

Showing posts with label Emotion. Show all posts
Showing posts with label Emotion. Show all posts

Monday, 24 June 2013

suy nghĩ trong đêm

00 h 36
Mưa rơi rả rích, đêm chỉ có tiếng nhạc, tiếng mưa và tiếng gõ phím.
Chất kích thích của ly cà phê Trung Nguyên vẫn còn mạnh lắm, chưa ngủ được.

Nếu may mắn, chỉ vài ngày nữa thôi là sẽ xa Việt Nam một thời gian không ngắn cũng chẳng dài, luyên thuyên tí cho đêm nhanh qua.

Mình đã viết bài cho cái blog này hơn 3 năm nay, đơn giản vì nó có ích cho người khác và cho chính bản thân. Nói ngu lỡ tèo, thì ít ra cũng làm cho đời được từng này, chẳng phải kinh khủng nhưng cũng chẳng phải tầm thường.

Mình ghét cái ý nghĩ viết blog thì phải  uyên thâm, phải giỏi, phải hơn người. Điều cũ với người này nhưng có thể là mới với người khác. Nếu mỗi người chia sẻ những gì mình biết, mình học được mỗi ngày thì sẽ có bao nhiêu điều thú vị được chia sẻ ?

Sunday, 16 October 2011

R.I.P Dennis Ritchie

 Tin Dennis Ritchie mất đã được đăng nhiêu ngày trên mạng. Nhưng nay tớ vẫn viết 1 bài để tưởng nhớ người đã tạo ra ngôn ngữ C đồng thời là developer chính phát triển UNIX

Với người dùng máy tính bình thường, có lẽ họ chẳng biết ông là ai. Nhưng với những lập trình viên, hẳn ai cũng biết vai trò của ông lớn chừng nào. Ngay cả Bill Gates, Steve Jobs... cũng là những người khổng lồ đứng trên vai người khổng lồ vĩ đại này.

Rest In Peace!

"When I read commentary about suggestions for where C should go, I often think back and give thanks that it wasn't developed under the advice of a worldwide crowd."

"UNIX is basically a simple operating system, but you have to be a genius to understand the simplicity"

Một đoạn code tưởng nhớ ông:
int main(void)
{
time_t thetime = time(NULL);
struct tm *loctime = localtime(&thetime);

struct ritchie *dennis;
while (1) {
if (loctime->tm_year + 1900 == 1941) {
dennis = (ritchie*) malloc(sizeof(struct ritchie));
} else if (loctime->tm_year + 1900 > 1941
&& loctime->tm_year + 1900 < 2011) {
change_the_world_of_computers();
} else if (loctime->tm_year + 1900 == 2011) {
free(dennis);
break;
}
}
return 0;

DrGonzeaux - wired.com

Friday, 14 October 2011

Learning style part 3: nếu bạn biết mình thực sự muốn gì

Nếu bạn may mắn, hay cách thú vị nào đó biết được mình thực sự muốn gì, muốn là ai, muốn làm gì, lúc ấy bạn sẽ biết rõ những gì cần làm.
Nhớ hãy phân biệt những thứ gì bạn muốn hiểu đến tận gốc rễ, những gì bạn chỉ cần sử dụng như 1 công cụ. Sức người có hạn, thời gian có hạn, cuộc đời có hạn... bạn chẳng thể 1 tay làm đủ mọi chuyện trên đời !

Và những quan sát này khiến tớ có những thay đổi trong suy nghĩ bởi ngày tớ đk NV2 vào khoa Toán Tin, tớ nghĩ được học Tin ít nhất là 50% chương trình, phần còn lại là mình tự cày bừa...

Khi xem chương trình học của các khoa Điện, Điện Tử, Sư phạm kỹ thuật, hay cả cơ khí ... khoa nào cũng có những môn liên quan đến lập trình.Và đọc đến đây, đừng nghĩ rằng họ chỉ học lung tung hay lập trình chuyên ngành: thằng bạn tớ học bên ĐTVT có môn lập trình game nữa (lập trình nâng cao).

[Cần ai đó rảnh rang lấy list các môn học liên quan đến lập trình của các khoa kể trên]

Nói thế để bạn hiểu răng, nếu không có ý định trở thành một lập trình viên, hãy sử dụng lập trình như 1 công cụ. Hãy nhìn lập trình như thứ gì đơn giản và bình dân, như word với powerpoint vậy... Nếu nó không phải mục đích của bạn, hãy biến nó thành 1 công cụ hữu ích. Và nếu C là quá phức tạp, hãy dùng Python

Hãy nhớ rằng tất cả chúng ta đều đã học Tin học đại cương vào năm nhất, nghĩa là nó không phải thứ gì cao siêu giành riêng cho riêng sinh viên khoa nào. Và nếu bạn chưa đạt được trình độ của môn THĐC ấy thì hãy xem lại mình là ai?

Và cuối cùng nhận ra rằng: ngoài (một số ngành trong) khoa CNTT ra, tất cả các khoa khác đều dạy sinh viên lập trình để họ sử dụng chúng như những công cụ. Ở những khoa ấy, họ không đào tạo lập trình viên!
Nếu bạn hoàn thành tốt những môn học "tin" trong khoa toán, bạn là sinh viên khoa toán có trong tay 1 công cụ mạnh. Còn muốn trở thành 1 lập trình viên (developer), con đường của bạn còn rất dài ở phía trước... và nếu thành công, bạn sẽ là 1 developer có trong tay 1 công cụ rất mạnh (toán) :D


Sunday, 9 October 2011

ta sẽ là ai?

Chắc tại rượu nhà Chung ngấm quá, mà nay không được nói nhiều.
Đâm ra giờ viết lắm... viết linh tinh

rồi ta sẽ là ai...
rồi ai cũng phải chết
nghĩ cho cùng thì ta đang làm cái gì đây?
sống thiếu mục đích và làm việc dông dài. Đọc lại những điều Steve Jobs đã nói

“Thời gian của bạn có hạn, do đó, đừng nên lãng phí nó vì cuộc sống của người khác. Đừng bị mắc kẹt bởi những giáo điều, đó là sống vì những suy nghĩ của người khác. Đừng để tiếng ồn của các ý kiến khác làm lấn át đi tiếng nói của chính bạn. Và điều quan trọng nhất, có can đảm để sống theo trái tim và trực giác của chính mình. Chính trái tim và trực giác mới là thứ biết được bạn muốn gì và bạn sẽ trở thành thế nào. Mọi thứ còn lại, chỉ là thứ yếu”

chúng ta thực sự đang bị đưa đẩy rất nhiều... bị những giáo điều, những suy nghĩ của người khác "điều khiển". Liệu bạn có tiếng nói của chính mình? hay bạn là người biết nói nhưng không dám nói?

Friday, 9 September 2011

Bài viết cuối cùng về sở thích đam mê và sự lựa chọn!



"Everybody is a genius. But if you judge a fish by its ability to climb a tree, it will live its whole life believing that it is stupid."

Chắc chắn tất cả các bạn, nhưng ai đang đọc dòng này đều biết tới người này.
Đặc biệt với các sinh viên kỹ thuật, số người hâm mộ, thần tượng ông là rất rất nhiều. Một thiên tài khoa học, một biểu tượng của sự say mê và sáng tạo tuyệt vời!

Mỗi con người sinh ra đều có trong mình một tiềm năng nào đó, nó ẩn ở đâu đó và chờ một lúc nào đó (hoặc không bao giờ) để được đánh thức. Hãy thử với 2 bàn tay của bạn, trong 2 tay chắc chắn sẽ có 1 tay thuận hơn, mặc dù tay kia cũng có thể làm được nhiều việc. Người ta làm việc cũng vậy, bạn sẽ làm việc này tốt hơn việc kia, và chính bạn hiểu điều đó mà chẳng cần ai nói cho. Trong những cái bình thường, người ta cố tìm ra cái tốt, trong những cái tốt, người ta lại cố tìm ra những cái tốt hơn. Và chính bạn là người lựa chọn tương lai cho mình, chính bạn chứ không ai khác!

Sở thích, đam mê ... và sự lựa chọn!
Cuộc đời con người ta là một chuỗi các sự lựa chọn liên tiếp. Ví dụ nhé:
"Giữa 2 quyết định ko học đai học và học đại học. Bạn chọn HỌC ĐAI HỌC. Vào đại học rồi, giữa các khoa viện, bạn chọn CNTT (và "ko may"(?) bạn chọn nguyện vọng hai: Toán Tin). Vào khoa rồi, phải lựa chọn theo định hướng Tin-Hay-Toán và bạn chọn TIN. Chọn tin rồi, bạn lại đau đầu quyết định lập trình hay quản trị -> chọn LẬP TRÌNH. Chọn lập trình rồi bạn lại suy nghĩ học Java hay C#, Windows hay Linux, Desktop hay Web...blah blah blah và cứ thế những sự lựa chọn liên tục được đưa ra. Và nó định hướng cuộc đời bạn...

đi u Cafe đã, về viết tiếp, thằng nào viết hộ càng tốt, cứ cm đi :))

Friday, 2 September 2011

Move on another ways

Bắt đầu bằng "bài toán" chọn ngôn ngữ để học.
Đưa ra một quyết định to lớn không phải đơn giản, bởi nếu thực sự học, lựa chọn này sẽ quyết định rất nhiều đến cuộc đời bạn, thời gian bạn sử dụng. Bởi vậy làm sao đưa ra quyết định đúng đắn sẽ là 1 câu hỏi?

Vấn đề dẫn tới nảy sinh các "đầu mối" mà các môn học khác có thể nhảy vào.
Ai đó sẽ vác tối ưu để tính toán xem học cái nào là tối ưu nhất (Tối ưu đa mục tiêu - khó lòi =.= )
Hoặc đơn giản hơn, ai đó sẽ vác bài toán kinh tế học ra và so sánh nhu cầu, mức lương để quyết định lựa chọn.
Cũng có khi có người để người khác quyết định hộ mình, đơn giản vì họ không đủ khả năng đưa ra quyết định???

Vậy ta xem xét quá trình lựa chọn:

Thursday, 25 August 2011

Chuyện kể về một đoạn đường tắc

Đừng ai hỏi t viết gì, vì bài này viết ra trong ánh đèn nhờ nhờ của quán trà đá lúc 7h tối!

Chiều hôm ấy, ngã tư Trường Chinh - Tôn Thất Tùng đông nghẹt. Giữa cái ngã tư ấy, một thanh niên trên đường về nhà (tất nhiên ko phải là nhi đồng như Hải dớ rồi =)) ). Đường chật kín người, xe và đúng ra thì gọi là tắc :&gt; Tắc đường - một cụm tù kinh khủng đối với mọi người, một nỗi ám ảnh ngự trị trong tim "người (ở) Hà Nội". Dòng người dài đến nỗi thò cả đuôi ra ngà tư. Đi thẳng tắc, rẽ phải cũng tắc. Thế nhưng còn bên trái thoáng rộng thì chẳng ai đi cả. Những người tiến thẳng vào Trường Chinh, con đường dài và đã chật kín người. Nóng nực, mùi mồ hôi, mùi người nồng nặc chứ chả thơm ngọt như mùi các em gái mà Ke thích ;)). Nghiễm nhiên, những ai chấp nhận miệt mài lê từng bước ngắn rồi cũng vượt qua cái sự chen chúc, xô đẩy để đến được cái đích ngã tư Sở... sau nhiều người khác. Những kẻ bỏ cuộc giữa chừng sẽ có 2 lựa chọn: đứng vào lề ngao ngán nhìn và chờ đám đông đi hết, hoặc quay lại chọn một lối khác và bắt đầu lại từ đầu.